Muốn cai trị thiên hạ, phải được ông trời giao phó "thiên mệnh", mà người nào không có đức, ông trời cũng có quyền tước đi "thiên mệnh" ấy, gọi là "cách mệnh". Nếu một bậc quân vương vô đạo, hoặc các giấu hiệu thiên nhiên chống lại ông ta (hạn hạn, mất mùa, dịch bệnh, cướp bóc, đói nghèo...) người dân có quyền nổi dậy và tước lấy thiên mệnh ấy, giao phó cho một người có đức.
Vì vậy, mọi quân vương đều phải cố gắng làm tròn trách nhiệm này bằng đạo đức hoặc ít nhất là tỏ ra như thế.
Theo lý thuyết là vậy, vì vậy nhờ Nho Giáo, bất kỳ một dân tộc nào, một sắc dân nào, nếu có Đức, có đủ khả năng nhận lãnh trách nhiệm "thiên mệnh" thì đều có thể làm chủ "thiên hạ", dù đó có là người Hán, người Mãn hay người Mông, vì thế con ông cháu cha cũng là không phải, nó lại càng xem nhẹ dòng máu, xuất xứ. Vì thế nên vùng đất này càng ngày càng phình to ra vì nó cho phép quy nạp bất kỳ sắc dân, chủng tộc, văn hóa nào vào bên trong nó chỉ với yêu cầu duy nhất: Quy phục ngôn ngữ thiên mệnh này.
It ra trên lý thuyết của Nho Giáo, sự cai trị của một bậc quân vương nó được hình thành từ đạo đức, không dòng máu, cũng không cần quan trọng sắc tộc. (Nhưng thực tế thì nhà nước nào cũng được đảm bảo bởi quân đội và bạo lực.)