Lala123hihi
Phó thường dân
Sau những năm tháng trày vi tróc vảy đi làm thì mình có kiếm được 1 số tiền. Cũng không phải là lớn nhưng đủ để mình thay đổi 1 trong 2 thứ : Nhan sắc hoặc Sự nghiệp.
Giờ mình có thể cầm số tiền ấy để đi học thạc sĩ, thay đổi tất cả. Hoặc dùng số tiền ấy để đi làm đẹp cho mình (chắc chắn đẹp)
Nếu chọn sự nghiệp, thật sự mình rất mệt mỏi. Những năm tháng bị cười cợt, không có ny vì nhan sắc xấu xí. Mình sẽ luôn phải nhìn gương trong dằn vặt. Bác nào từ nhỏ bị cười cợt vì nhan sắc sẽ hiểu. Mình có miêu tả cũng không thể rõ được.
Nếu chọn nhan sắc, thì có thể mình sẽ không theo học thạc sĩ, mà về quê làm ở 1 nơi bình thường. Sống 1 cuộc đời bình thường. Nhưng ít nhất mỗi lần ra đường, mỗi lần nhìn vào gương mình không bị đau khổ và tự ti nữa
Nếu là các bác, các bác chọn gì?
Nếu là hồi xưa, thì mình sẽ không ngần ngại chọn sự nghiệp. Nhưng càng lớn, nhìn những đứa con gái khác được quan tâm. Thú thật mình cũng tủi thân. Không thể tránh khỏi nổi cảm giác tự ti và tự trách móc. Nói chung khổ
Giờ mình có thể cầm số tiền ấy để đi học thạc sĩ, thay đổi tất cả. Hoặc dùng số tiền ấy để đi làm đẹp cho mình (chắc chắn đẹp)
Nếu chọn sự nghiệp, thật sự mình rất mệt mỏi. Những năm tháng bị cười cợt, không có ny vì nhan sắc xấu xí. Mình sẽ luôn phải nhìn gương trong dằn vặt. Bác nào từ nhỏ bị cười cợt vì nhan sắc sẽ hiểu. Mình có miêu tả cũng không thể rõ được.
Nếu chọn nhan sắc, thì có thể mình sẽ không theo học thạc sĩ, mà về quê làm ở 1 nơi bình thường. Sống 1 cuộc đời bình thường. Nhưng ít nhất mỗi lần ra đường, mỗi lần nhìn vào gương mình không bị đau khổ và tự ti nữa
Nếu là các bác, các bác chọn gì?
Nếu là hồi xưa, thì mình sẽ không ngần ngại chọn sự nghiệp. Nhưng càng lớn, nhìn những đứa con gái khác được quan tâm. Thú thật mình cũng tủi thân. Không thể tránh khỏi nổi cảm giác tự ti và tự trách móc. Nói chung khổ